I’m Fine Alone… But Maybe I’m Ready for Something More
Hi, I’m Van. How have you been feeling lately?
Every week, I sit down to write. Some weeks, I write like I’m possessed, and ideas flow like summer rain. Other weeks, my brain feels like weak Wi-Fi: still working, just slow and constantly disconnecting. This week? Definitely the second kind. But even when things are quiet, I still feel something moving inside. So, here I am again. Partly out of habit. Partly because maybe, just maybe, a few words will help me understand myself a little better.
If you asked my friends or coworkers what I’m like, they’d probably say: quiet, consistent, disciplined. And they wouldn’t be wrong. I’m the type who makes a plan and sticks to it like super glue. Waking up at 6 a.m. to hit the gym? Normal. Dragging myself out of bed in freezing weather to still go? Also normal. Not because I’m a superhero, but because discipline is a language I speak fluently.
Now, if we look at it from a psychology angle (because why not?), I score pretty high on the Big Five personality traits, one of the most widely used models to describe personality:
Openness: I love learning new things and exploring new experiences.
Conscientiousness: I stay organized and committed, even when something is painfully dull.
Emotional stability: I don’t get swept up in drama.
Agreeableness: I’m kind, patient, and not the type to explode on people at the checkout line.
As for extraversion? Yeah, that’s... about as low as iPhone prices when a new model drops.
I enjoy helping people, but truthfully, social interaction exhausts me. I’m okay on my own. I can grow, reflect, and feel full quietly.
But lately, there’s been this small question echoing in my mind:
I’m fine alone… but maybe I’m ready for something more?
Not in a “dear God, I’m lonely, someone come hug me” kind of way. More like a soft nudge. A slightly open door. There’s a part of me that’s a little less rule-following, a little more playful, silly, impulsive. She’s not the planner. Not the 5 a.m. version of Van. She lives more freely. Dreams about things that aren’t on the calendar. Sometimes… she dreams about someone. To talk to. To share with. To grow alongside.
But the moment that side speaks up, my internal board of directors calls an emergency meeting.
First to speak: The Manager—she loves control. She makes sure I say the right thing, do the right thing, don’t overshare, and don’t look soft.
Next to chime in: The Critic – she sits in the back whispering after every vulnerable sentence: “Did you really just say that out loud?”
The end result? Every time I try to connect, it feels like prepping for a job interview. So, staying quiet has always been easier.
Lately, I’ve realized that real closeness doesn’t come from perfection. It comes from letting things get a little messy, from being able to say, “I’m not really sure, " from allowing someone to see the parts that aren’t polished and still believing I’m worthy of love anyway.
I’m not firing The Manager or kicking out The Critic. They’ve kept me afloat all this time. But maybe… It’s time to make room for someone new at the table—and maybe even in my life. Someone curious. Someone sincere, open-hearted. A kindred spirit. Because, you see, I’ve been told I’m kind of an old soul... disguised as someone in her early twenties.
And while I don’t know who’s reading this, if you happen to see yourself in these lines—if you’re someone who lives slowly, thinks deeply, and values quiet connections that still somehow feel electric—then maybe... we’re on the same frequency. I won’t spell it out, but if you’re smiling right now... yeah. That’s the sign.
This week, I don’t have a new life philosophy or a “10 steps to love yourself” guide. I’m just writing from where I am—in the space between stability and change, between solitude and the quiet possibility of letting someone in, someday, soon.
And maybe, this time... growing up isn’t about going further. It’s about opening up wider.
Mình Ổn Khi Một Mình… Nhưng Có Lẽ Mình Đang Sẵn Sàng Cho Một Điều Gì Đó Hơn Thế
Chào, mình là Vân. Dạo này bạn thấy sao?
Tuần nào mình cũng ngồi xuống để viết. Có tuần thì viết như lên đồng, ý tưởng tràn ra như mưa mùa hạ. Có tuần thì não mình như Wi-Fi yếu, vẫn hoạt động, nhưng chậm và dễ rớt mạng. Tuần này là trường hợp thứ hai. Nhưng, ngay cả khi mọi thứ yên ắng, mình vẫn cảm thấy có gì đó chuyển động bên trong. Thế nên, mình lại ngồi đây. Một phần vì thói quen. Một phần vì biết đâu vài dòng chữ lại giúp mình hiểu rõ lòng mình hơn.
Nếu bạn hỏi người thân hay đồng nghiệp mình là người thế nào, câu trả lời thường sẽ là: ít nói, kiên định, có kỷ luật. Họ không sai. Mình là kiểu người lên kế hoạch rồi bám theo nó như keo 502. 6 giờ sáng đi tập gym? Là chuyện thường. Trời lạnh, người mệt, vẫn dậy đi tập? Cũng thường nốt. Không phải vì mình siêu nhân, mà vì mình đã quen sống trong kỷ luật.
Thực ra, nhìn theo góc độ tâm lý học một chút (vì sao không?), theo mô hình Big Five, một trong những mô hình đo lường tính cách phổ biến nhất, thì mình thuộc dạng "con ngoan trò giỏi":
• Cởi mở: thích học cái mới, dễ tiếp thu, thích những trải nghiệm mới.
• Tận tâm: làm việc có tổ chức, bám mục tiêu dù chán muốn xỉu.
• Ổn định cảm xúc: không dễ bị cuốn theo drama.
• Dễ chịu: tử tế, kiên nhẫn, ít giận cá chém thớt.
Còn hướng ngoại? Thấp như giá điện thoại mỗi khi Apple ra mẫu mới.
Mình thích giúp đỡ người khác, nhưng thật lòng mà nói, kết nối xã hội làm mình mệt. Một mình, mình ổn. Một mình, mình có thể phát triển, có thể yên lặng mà vẫn thấy đầy đủ.
Nhưng… dạo gần đây, có một câu hỏi nhỏ cứ lặp đi lặp lại trong đầu mình:
Mình ổn khi một mình… nhưng có lẽ mình đang sẵn sàng cho một điều gì đó hơn thế?
Không phải kiểu "trời ơi tôi cô đơn quá ai ôm tôi đi", mà là một cảm giác nhẹ nhàng thôi, như một cánh cửa khẽ hé. Có một phần khác trong mình, ít nguyên tắc hơn, hay chọc phá người khác, pha trò, hay làm những thứ ngờ nghệch, hoang dại. Bạn ấy không phải là người lập kế hoạch. Không phải là Vân phiên bản 5 giờ sáng. Bạn ấy sống tự do hơn, mơ những điều không nằm trong lịch trình. Có khi, là về một ai đó – để trò chuyện, sẻ chia, và cùng nhau trưởng thành.
Nhưng khi phần đó bắt đầu lên tiếng, thì trong đầu mình cũng lập tức có một cuộc họp khẩn.
Thành viên đầu tiên: Quản lý nội bộ- rất thích kiểm soát. Luôn muốn mình nói đúng, làm đúng, không được lố, không được yếu đuối.
Ngồi kế bên: Nhà phê bình khó chịu- luôn thì thầm sau mỗi câu chia sẻ: “Nói vậy nghe yếu đuối quá đấy?”
Kết quả? Mỗi lần muốn kết nối với ai đó, mình thấy như đang chuẩn bị phỏng vấn xin việc. Vậy nên việc giữ im lặng lại dễ dàng hơn với mình.
Nhưng dạo này, mình bắt đầu hiểu ra: sự gần gũi thân mật không đến từ vẻ hoàn hảo. Nó đến từ việc mình dám lộn xộn một chút. Dám nói “mình không chắc lắm.” Dám để người khác thấy những phần chưa gọn gang mà vẫn tin rằng mình xứng đáng được yêu thương.
Mình không định cho quản lý nghỉ việc, cũng không đuổi nhà phê bình. Họ là một phần của mình, và họ đã giúp mình sống ổn suốt thời gian dài. Nhưng… có lẽ đã đến lúc mời thêm một thành viên mới vào bàn tròn tâm trí, và vào cuộc sống của mình. Một người tò mò. Một người cởi mở, chân thành, và một tâm hồn đồng điệu đúng nghĩa. Vì, bạn biết đó, mình được mệnh danh là linh hồn già đang lạc trôi dưới thân phận một bạn trẻ đang tuổi đôi mươi.
Dù chưa biết là ai đang đọc, nhưng nếu có một người nào đó thấy chính mình trong những dòng này – người sống chậm, nghĩ sâu, thích những kết nối yên tĩnh nhưng sâu sắc – thì có lẽ… ta có cùng tần số. Mình không nói gì cụ thể đâu. Nhưng nếu bạn thấy mình đang mỉm cười lúc này thì... ừ, đúng rồi đó.
Tuần này, mình không có triết lý sống mới, cũng chẳng có lời khuyên như 10 bước yêu bản thân. Mình chỉ ngồi xuống, viết ra vài dòng từ nơi mình đang đứng, giữa sự ổn định và sự thay đổi, giữa một mình và khả năng có thêm ai đó, một ngày nào đó, sớm thôi.
Và có lẽ, hành trình trưởng thành lần này... không phải là đi xa hơn, mà là mở lòng rộng hơn.