Life doesn’t stand still, and neither do I
One quiet afternoon, as I was walking back from a short stroll around my neighborhood, I paused in front of my house. I tilted my head up, gazed at the sky, the trees, the rooftop, and quietly asked myself:
“How long will this peace last?”
It wasn’t a dramatic or gloomy thought. Just a gentle reminder that life is a continuous flow. The only thing I can be sure of... is change.
But hey, don’t worry, my friend, that can be a blessing too.
Because when life gets hard, when you feel stuck or lost, just remembering that things won’t stay this way forever can be a quiet kind of relief.
The house I live in isn’t that old. It was built around 2022. From what I can tell, the previous owner was a tech-savvy person. The house is wired with modern gadgets and smart systems. It even had traces of a pet living here. Everything was clearly customized with care, as if someone poured their heart into building a dream home.
But not long after moving in—less than a year, really—they put it up for sale. I heard they were going through marital issues and left in a hurry.
That story stayed with me for a while. It made me reflect on my own life, which has felt pretty stable over the past few years. And by "stable," I don’t mean unchanged. I mean nothing so drastic that it completely knocked me over. Internally? I’ve changed a lot. From jobs to studies, to side projects, and personal growth. I’m no longer the person I was six months ago, let alone years back.
Even my worldview has shifted, shaped by experience.
So…living in this house with my family for over two years now, things have felt... okay. But I couldn't help but wonder: How long will this “okay” last?
After all, we can’t chase happiness by trying to outrun the hard parts of life, right?
Whether we like it or not, we go through challenges, and we grow through them.
This reminds me of a psychology study by Daniel Gilbert and his team. They coined a term called the “end of history illusion.” Basically, we tend to think we’ve changed a lot in the past, but we underestimate how much we’ll keep changing in the future.
So what happens?
People tell themselves, “I’ve grown. I’ve found myself. Things will settle now.”
But reality?
A few years later, that same person might:
Divorce the one they once believed was their soulmate,
Walk away from a career they spent decades building,
Become a version of themselves they never saw coming.
Humans are weird that way, aren’t we?
That’s why I’m learning to accept this truth:
Everything will come and go in its own time, whether or not I’m ready.
Thinking about this bias made me more aware of how temporary everything is. It helped me accept the impermanence of life.
Ironically, just after a few weeks, as I contemplated this idea of peace and stability, some tensions began to show in my own family.
Arguments. Misunderstandings. Emotional distance.
It’s looking like we might go our separate ways soon, no longer living under the same roof.
And here I am, sitting right in the middle of the chaos, unsure of which way to go.
I used to plan on moving out, maybe renting a new apartment nearby to embrace the single life fully (Though, let’s be real, I’ve been single for ages anyway 😅). Yet, my heart feels at ease, even though life is full of changes.
Learning to accept things as they come has made me more grounded in the face of life’s uncertainties.
Now? That plan might have to wait. This circumstance can make me stay in this house longer than I think.
And honestly… the thought of living alone in this big, empty house kinda scares me.
I don’t want to be here by myself.
I’d feel too lonely…but it’s okay.
So, if you’re reading this, here’s what I want to say:
Treasure what you have right now.
It’s okay to have goals and move forward.
But let’s remind each other of this simple truth: you’re not done becoming.
You’re still in the process.
Still unfolding.
Still figuring things out.
And that, my friend, is a beautiful place to be.
Wish you the best (and me too).
Cuộc sống không dừng lại, và mình cũng vậy
Một chiều nọ, sau khi đi dạo quanh khu xóm, mình dừng lại trước nhà, ngẩng đầu nhìn bầu trời, cỏ cây, mái ngói cũ và tự hỏi:
“Liệu mọi thứ sẽ êm đềm được tới khi nào nhỉ?”
Không phải mình bi quan hay trù ẻo gì đâu, chỉ là… mình ý thức được rằng cuộc sống là một dòng chảy, và thứ duy nhất mình có thể chắc chắn là trên đời này là sự thay đổi.
Nhưng đừng lo bạn ơi, vì đó có thể là một phước lành. Vì khi cuộc sống khó khăn quá, bạn rơi vào bế thì việc nhớ rằng mọi thứ sẽ không kéo dài mãi đâu có thể lại là một niềm an ủi nhẹ nhàng.
Hiện tại mình đang sống trong một căn nhà không quá cũ, được xây khoảng năm 2022. Nghe đâu chủ cũ là một người rất chuộng công nghệ, vì mọi thứ trong nhà đều hiện đại, chỉn chu, như được thiết kế cho một cuộc sống tiện nghi… và có cả dấu vết của thú cưng nữa. Mọi thứ dường như được chuẩn bị kĩ lưỡng cho một cuộc sống êm đẹp dài lâu. Cảm tưởng như người ta đổ hết cả trái tim vào việc xây dựng nó vậy.
Thế mà… họ chỉ ở chưa đầy một năm đã vội vàng bán nhà vì trục trặc hôn nhân.
Mình không biết nhiều về họ, chỉ biết họ dời đi rất nhanh, như thể rút ruột khỏi một thứ từng là giấc mơ.
Câu chuyện đó làm mình đứng yên hồi lâu. Mình nghĩ về nó khi nhìn ngắm căn nhà, và mình thấy mình may mắn, vì vài năm nay, cuộc sống của mình khá ổn định. Ổn theo kiểu không có cơn bão nào quá lớn thôi chứ nói thiệt thì bên trong mình thì thay đổi liên tục. Mình thay đổi công việc, thay đổi định hướng học tập, dấn thân vào những dự án cá nhân mà phiên bản mình 6 tháng trước chắc nhìn không ra.
Thế giới quan mình cũng khác rồi. Mỗi trải nghiệm lại làm mình “lột xác” thêm chút.
Rốt cuộc thì, chúng ta đâu thể theo đuổi hạnh phúc bằng cách cố gắng né tránh những phần khó khăn của cuộc sống, đúng không?
Dù thích hay không, chúng ta vẫn sẽ trải qua những thử thách, và cũng chính từ đó mà chúng ta trưởng thành.
Điều này làm mình nhớ đến một nghiên cứu tâm lý học của Daniel Gilbert và cộng sự. Họ đưa ra một khái niệm có tên là “ảo tưởng điểm cuối của lịch sử” (end of history illusion).
Nói một cách đơn giản, con người có xu hướng nghĩ rằng mình đã thay đổi rất nhiều trong quá khứ, nhưng lại đánh giá thấp việc bản thân sẽ tiếp tục thay đổi trong tương lai.
Và chuyện gì xảy ra?
Mọi người thường tự nhủ: “Tôi đã trưởng thành. Tôi đã tìm thấy chính mình. Mọi thứ từ giờ sẽ yên ổn.”
Nhưng thực tế thì sao?
Vài năm sau, chính người đó có thể sẽ:
Ly hôn với người mà họ từng tin là tri kỷ,
Từ bỏ sự nghiệp mà họ đã dành cả thập kỷ gây dựng,
Trở thành một phiên bản hoàn toàn khác mà họ chưa từng tưởng tượng được trước đó.
Con người đúng là kỳ lạ thật, đúng không?
Đó là lý do mình đang học cách chấp nhận một sự thật:
Mọi thứ sẽ đến rồi sẽ đi theo thời điểm của nó, dù mình đã sẵn sàng hay chưa.
Việc suy ngẫm về thiên kiến này khiến mình nhận ra rõ hơn rằng: mọi thứ đều là tạm thời.
Và nó giúp mình chấp nhận tính vô thường của cuộc sống.
Trớ trêu thay, chỉ vài tuần sau khi mình ngồi nghĩ về sự bình yên và ổn định, thì trong chính gia đình mình bắt đầu xuất hiện những căng thẳng.
Cãi vã. Hiểu lầm. Khoảng cách tình cảm. Có vẻ như tụi mình sắp mỗi người một hướng, không còn sống chung một mái nhà nữa.
Mình – ở giữa – là đứa trung lập. Không biết chọn bên nào. Trước đây, mình dự tính sẽ chuyển ra ngoài, thuê một căn hộ chung cư gần đây để bắt đầu “cuộc sống độc thân đúng nghĩa”(Dù thiệt ra mình cũng độc thân mòn mỏi bao năm nay rồi =)) ). Ấy vậy mà lòng mình thấy cũng nhẹ nhàng, dù đời có nhiều biến chuyển. Việc học cách chấp nhận khiến mình vững vàng hơn trước biến động của cuộc sống.
Giờ thì… có khi mình sẽ phải gắn bó với căn nhà này lâu hơn mình định. Và mình không chắc mình muốn ở một mình trong căn nhà rộng nhưng trống hoắc này. Mình sợ cô đơn. Nhưng thôi chẳng sao cả.
Vậy nên, nếu bạn đang đọc đến đây, thì mình chỉ muốn nhắn:
Hãy trân trọng những gì bạn đang có ở hiện tại.
Có mục tiêu để hướng tới thì tốt, nhưng cũng đừng quên rằng : you’re not done becoming.
Đừng vội nghĩ mình đã “xong” rồi.
Bạn vẫn đang trong hành trình.
Vẫn đang dần mở ra.
Vẫn đang tìm hiểu và sắp xếp lại mọi thứ.
Và bạn biết không, bạn của tôi, đó cũng là một mầu nhiệm của cuộc sống.
Chúc bạn mọi điều tốt lành. (Và chúc cả mình nữa.)