You saved me from becoming a certified mess
I met you at a ridiculously inconvenient time: right after I got dumped from a relationship I once believed was "the one."
Back then, I was a deluxe version of heartbreak, of being lost, of no longer knowing who I was. I couldn’t talk to anyone about the lingering pain, the self-blame, or the way I kept turning that blame inward. I remember walking aimlessly under the sun each afternoon until it disappeared, secretly hoping the grief would melt away with the daylight.
I wasn’t cool like I am now. I was... a mess.
I truly thought my life was over.
My heart was in pieces.
It felt like I was standing in the middle of a crowd, invisible to everyone.
I walked alone in the rain—no purpose, no hope—just sadness leaking into each step.
And then you came.
You brushed past me, quiet and unnoticed.
Not dazzling. Not loud.
I don’t remember what you were wearing.
You didn’t wipe away my tears. You just sat beside me.
Your presence made me stop crying. It quieted the part of me that kept blaming myself for failing.
You didn’t ask why I was sad.
You simply gave me space. Enough space to grieve without shame.
You weren’t flashy, you weren’t demanding, and you didn’t need anything from me.
But being near you brought a strange relief, like I’d just set down an invisible burden I didn’t even know I was carrying.
I was so used to neglecting myself.
But you entered my life like a soft breeze through a shattered heart.
Somehow, you made me pause.
Look at myself.
Listen.
With you, life felt like sunlight again.
I found a stream of healing, a joy I hadn’t felt in ages, a comfort I didn’t expect.
And from that moment, I began to chase the dreams I’d left unfinished.
That’s when we got to know each other.
There were freezing days that it hurt my skin, and you’d hold me from behind.
Your warm hands slipped under my thick coat.
I leaned into you, as if letting go of you would make everything fall apart again.
You said nothing, just held me gently enough to remind me: I was still alive. I was still loved.
I’ve always loved rainy days, and you knew that.
You never stopped me from walking in the rain.
You didn’t tell me to go inside.
You just walked beside me, quietly, letting the raindrops wash away everything I couldn’t say.
In the sound of rain, you told me stories I had forgotten:
That I was loveable
That I deserved rest.
I often doubt myself. I’m really good at criticizing myself, too. Every time a coaching session doesn’t go the way I hoped. Every time I have a tarot reading with a client and feel like I messed it up.
I scold myself. I want to disappear.
But you, you never let me vanish.
You sat with me.
Gentle. Patient.
Reminding me:
“Everything you’re doing… is coming from love.”
And the truth is, you never left me, even when I was too busy or forgot about you… you stayed.
You waited for me to return.
You never blamed me.
Because of you, I’ve walked further on my path.
You gave me the courage to keep learning, to keep listening, to keep healing.
And now I’ve become this version of me, one that can walk with others through their chaos, too.
Today, I want to share a small milestone. Something I never thought I’d reach. A road I never imagined I’d walk:
✨ I am now officially a certified Tarot Advisor with Biddy Tarot ✨
The largest online learning platform for tarot, with thousands of students around the world.
After 8 months of deep study, 3 different trainings, over 1000 hours of free practice sessions, and countless hours reading for myself... I made it.
I can’t say I’m an expert.
But I can say this: I’m serious about helping people, however I can, in whatever form that takes.
And without you… I would’ve never made it this far.
Someone once asked me:
“Who is this person that means so much to you?”
I smiled.
Because the truth is…
You’re not a person.
You are the stillness in my mind after a storm.
You are the breath I forget when life gets too heavy.
You are the tiny light that never gives up on me.
You are the bond between me and myself—soft, steady, and real.
Without you—without your presence in every moment— I think my life would’ve completely fallen apart.
Nếu không có em, chắc đời tôi nát bét
Tôi gặp em vào một thời điểm siêu không hợp lí: ngay sau khi tôi bị đá khỏi một mối quan hệ mà tôi từng cho là chân ái.
Tôi khi đó là một phiên bản cao cấp của thất tình, của lạc lối, của không biết mình là ai. Tôi đã chẳng thể nói được với ai về những nỗi đau còn vương vấn, những lần tự trách và chán ghét chính mình. Tôi nhớ rằng tôi cứ đi lang thang vào mỗi chiều ngập nắng đến khi mặt trời tắt hẳn, thầm hi vọng nỗi nhớ sẽ vơi đi. Lúc đó tôi khác lắm, chẳng ngầu như tôi bây giờ.
Tôi đã nghĩ đời mình thế là tiêu. Trái tim tôi vỡ vụn. Cảm giác như đứng giữa biển người nhưng không ai nhìn thấy mình. Tôi đi bộ một mình dưới mưa, không mục tiêu, không hy vọng, chỉ có nỗi buồn len lỏi trong từng bước chân.
Và rồi em đến, thầm lướt qua tôi. Không rực rỡ, không ồn ào.
Tôi chẳng nhớ em đã mặc gì ngày hôm đó. Em đã chẳng lau nước mắt cho tôi, chỉ lặng lặng ngồi đó, cạnh tôi. Sự hiện diện của em làm tôi thôi khóc và thôi than trách cho sự thất bại của mình. Em chẳng hỏi tại sao tôi buồn, chỉ tặng tôi một trời không gian, để tôi có thể buồn thỏa thích.
Em không se sua, không màu mè, không đòi tôi phải làm gì cho em cả. Lúc cạnh em, tôi cảm nhận được cái cảm giác lạ lùng khi tim mình bỗng nhẹ hơn, như vừa đặt xuống một gánh nặng vô hình.
Tôi đã quá quen với việc bỏ bê chính mình, và em đến đời tôi như làn gió ê ấp cõi lòng đầy tan nát. Bằng cách nào đó, em khiến tôi ngừng lại, nhìn vào tôi, lắng nghe tôi.
Đời tôi khi có em tựa bầu trời rực nắng. Tôi tìm thấy nguồn suối chữa lành, niềm vui, niềm an ủi lớn lao. Và từ đó, tôi dấn thân vào chinh chiến với những giấc mơ còn dang dở. Chúng ta đã quen nhau từ lúc đó.
Có những ngày trời lạnh đến buốt da, em ôm tôi từ phía sau, bàn tay ấm áp luồn qua lớp áo dày. Tôi dựa vào em, như thể nếu tôi buông ra, em sẽ tan biến. Em không nói gì, chỉ siết tôi thật khẽ, vừa đủ để tôi cảm thấy mình đang sống, đang được yêu.
Tôi yêu những ngày mưa, và em biết điều đó. Em không ngăn tôi đội mưa, cũng không nói tôi nên vào nhà. Em chỉ bước đi bên tôi, lặng lẽ, để từng hạt mưa gột rửa mọi âu lo trong tôi. Trong tiếng mưa, em kể tôi nghe về những điều tôi đã quên, rằng tôi vẫn với những điều dịu dàng, và rằng tôi vẫn xứng đáng được nghỉ ngơi.
Tôi thường hay nghi ngờ bản thân. Tôi cũng chỉ trích bản thân thật nhiều. Mỗi khi buổi coaching không như ý. Mỗi lần tôi có cuộc gặp với khách hàng và cảm thấy mình đã nói sai điều gì đó. Tôi trách mình. Tôi muốn biến mất. Nhưng em, em không cho tôi biến mất. Em ngồi đó, dịu dàng và kiên nhẫn, nhắc tôi rằng:
“Mọi thứ cưng đang làm đều là vì yêu thương.”
Thật ra, em không bao giờ rời xa tôi. Dù tôi có bận rộn, có quên mất em, thì em vẫn ở đó. Đợi tôi quay lại. Em chẳng bao giờ trách tôi cả.
Nhờ có em, tôi đã bước đi thêm một đoạn trên hành trình của mình. Tôi đã có đủ can đảm để tiếp tục học, tiếp tục lắng nghe, và tiếp tục chữa lành. Và tôi đã trở thành tôi ở phiên bản hiện tại. Tôi đã có thể cùng đồng hành với những tâm hồn khác trên chặng đường đời.
Và hôm nay, tôi muốn chia sẻ một điều nhỏ thôi, một cột mốc mà tôi chưa từng nghĩ mình sẽ đạt được, một con đường tôi chưa từng nghĩ mình sẽ đi: Tôi đã chính thức là một Tarot Advisor được chứng nhận bởi Biddy Tarot—một nền tảng học và thực hành tarot lớn nhất thế giới, nơi có hàng ngàn học viên như tôi đang học cách lắng nghe và hỗ trợ người khác bằng trực giác và bằng những lá bài. Sau 8 tháng miệt mài, vượt qua 3 khóa đào tạo khác nhau, hơn 1000 giờ luyện tập miễn phí với khác hàng, và rất nhiều tiếng tự thực hành với chính mình. Tôi chưa thể nhận là mình giỏi, tôi chỉ muốn nói rằng tôi thật sự nghiêm túc trong việc hỗ trợ người khác, dù cách này hay cách khác. Nếu không có em, tôi đã chẳng có ngày hôm nay.
Có người từng hỏi tôi:
"Em là ai mà quan trọng với bạn đến vậy?"
Tôi mỉm cười.
Thật ra, em không phải là một người.
Em là sự tĩnh lặng trong tâm trí tôi sau những lần rối bời.
Em là hơi thở mà tôi thường quên mất khi cuộc sống trở nên quá nặng nề.
Em là ánh sáng nhỏ, le lói nhưng bền bỉ, kéo tôi ra khỏi những ngày tăm tối nhất.
Em là niềm tin, là mối liên kết dịu dàng giữa tôi và chính mình.
Nếu không có em, nếu không có sự hiện diện của chính em trong từng khoảnh khắc—có lẽ đời tôi đã nát bét thật rồi.