We’re Crossing. Deal With It.

Hey there, it’s Van. How are you feeling today?

This morning, on my way to work, I saw a road sign that made me chuckle. It wasn’t a typical “Stop” or “Caution” sign—just a simple illustration of a mama duck leading her ducklings across the street.

No words. No instructions. But the message was clear:

“Pay attention.”

Because that road isn’t just for people. It’s home to the ducks too.
And when they want to cross?
They just go for it.

They don’t care what kind of car you’re driving, how late you are, or how important you think you are.
They walk slow, steady, and with full confidence, like they’re saying:
“We’re walking. Wait a sec.”

The Duck & This Life

I’ve seen it before, a whole parade of ducks crossing the road like they’re on a fashion runway, and all the cars just have to wait.

But I’ve also seen something heartbreaking.

One time, a duck got hit. The other one rushed over, circling, pacing, calling out like it was trying to wake its friend up.

That moment… was silent. But haunting.
Because even the sassiest, most unbothered ducks… can feel pain.
They might look like they don’t care but trust me—they do.

You just have to look closely enough to see it.

And That’s When I Thought of... My Face

Last night, my sister casually roasted me:

“Van, even if you don’t say anything, your face says it all.”

And yeah, she’s right.
I’ve tried to “tone it down”, tried to smile softer, be more “pleasant.”. But my eyes can’t. It always tells the truth.
So, when I saw that duck sign this morning, it clicked:

Oh god… sometimes, my face is that duck.

Not the selfie-pout kind. I mean the real-deal, expressive, no-filter kind.
Doesn’t matter who’s sitting across from me or how much power they have
This face? Doesn’t know how to lie.
This face? Tells the truth before I even speak.

It betrays me… but also, it’s the most honest version of who I am.

I Can’t Fake It—and Honestly, I Don’t Want To Anymore

I’ve meditated every day for nearly three years now.
These days, I’m calmer. I understand my emotions better. I don’t explode like I used to.

But my face? Still speaks before my mouth.
Even though I’ve learned how to pause, how to respond instead of reacting.

And that’s a kind of progress too, isn’t it?

Anger isn’t bad, it’s just a signal. It’s there to protect me.
I’m not trying to run from it anymore or pretend I’m fine when I’m not.

And I’ve come to realize something important:

I wasn’t born to be liked by everyone. I was born to be real.

Working in the Beauty Industry

This line of work often expects you to smile constantly, be endlessly gentle, and say, “yes, of course” no matter what.

But I’m not that type of person.
I can’t fake happiness. I can’t give empty compliments.
I can’t perform. It makes my job harder at some points.

Sometimes I wonder: am I too blunt? Too honest?
Do I make people uncomfortable?

But then I remember—
The clients who keep coming back? They don’t come because I’m a good actress.
They come because I’m real.

They want presence. They want truth.
They want someone who shows up fully.

The Message I Want to Share

Not everyone’s going to like you. And that’s okay.
Some people will walk away when you stop performing.
But the right ones?
They’ll stay—for you, not the polished version you created.

I don’t need to be perfect. I just need to be real.
I won’t pretend I’m fine when I’m not.
I won’t force a smile to make people like me.

I choose to walk through life with honesty, slow, clear, and with a little bit of duck sass.

If you’re walking that road too—shaky, messy, not always shiny—I see you.

And I’m walking it with you.

Sassy. Soft. And Honest.

And I hope this blog gave you a small moment of peace, maybe a little smile, or simply a gentle pause.
Thank you for stopping by, for reading, and for listening to a small piece of my truth.

Chào bạn, mình là Vân đây. Hôm nay bạn cảm thấy thế nào?

Sáng nay, trên đường đi làm, mình thấy một biển báo lạ khiến mình phì cười. Không phải “Stop” hay “Caution” gì cả, mà chỉ đơn giản là hình ảnh một con vịt mẹ đang dẫn đàn con băng qua đường.

Không có chữ. Không có chỉ dẫn. Nhưng mình hiểu ngay thông điệp:

"Hãy chú ý."

Vì đoạn đường đó không chỉ dành cho người.
Đó cũng là nhà của vịt. Và khi tụi nó muốn băng qua?
Tụi nó cứ thế mà đi.

Không quan tâm bạn đi xe gì, đang trễ giờ hay bạn có quyền lực ra sao. Chúng bước chậm rãi, vững vàng, và đầy khí chất, như thể nói:
“Tụi tui đang đi. Chờ chút.”

Chuyện Con Vịt & Cuộc Đời

Mình từng thấy cảnh tượng dễ thương:
Một bầy vịt đi băng qua đường như đang catwalk, còn xe cộ thì phải đợi.
Nhưng mình cũng từng chứng kiến điều đau lòng.

Có lần, một con vịt bị xe tông. Con còn lại thì chạy tới, quẩn quanh, kêu gào như muốn gọi bạn mình tỉnh lại.

Cảnh đó... im lặng. Nhưng ám ảnh.
Bởi vì... ngay cả những con vịt sành điệu nhất, "bất cần" nhất...vẫn biết đau.

Chúng trông như chẳng để tâm, nhưng thật ra… là có đấy.
Chỉ là bạn phải nhìn kỹ mới thấy.

Và Đó Là Lúc Mình Nghĩ Đến... Khuôn Mặt Mình

Tối qua, chị gái mình “phốt” nhẹ:

“Vân ơi, em không nói gì cũng được, cái mặt em nói hết rồi.”

Và ừ, đúng thiệt.
Mình đã cố để kiềm , cố cười nhẹ nhàng, dịu dàng hơn khi có ai đó làm mình bực. Nhưng đôi mắt mình không làm được điều đó. Nó luôn nói sự thật.
Sáng nay, khi nhìn thấy biển báo vịt, mình chợt hiểu:

"Trời ơi... mặt mình…thi thoảng...chính là con vịt !"

Không phải kiểu chu môi selfie. Mà là gương mặt sống thật, biểu cảm, không che dấu, không dùng bộ.

Không quan trọng người đối diện là ai hay quyền lực cỡ nào

Gương mặt này không biết nói dối.
Gương mặt này nói ra sự thật trước cả khi mình kịp mở miệng.

Nó “phản chủ”—nhưng cũng là phiên bản trung thực nhất của mình.

Mình Không Giả Vờ , Và Giờ Mình Không Muốn Nữa

Mình đã thiền mỗi ngày gần ba năm.
Giờ đây, mình bình tĩnh hơn. Mình hiểu cảm xúc của mình hơn. Mình không còn dễ bùng nổ như trước.

Nhưng khuôn mặt mình? Nó vẫn luôn nói trước cả miệng.
Dù mình đã học cách dừng lại, phản hồi thay vì phản ứng.

Và điều đó… cũng là một sự tiến bộ, đúng không?

Tức giận không xấu. Nó chỉ là một tín hiệu. Nó ở đó để bảo vệ mình.
Mình không còn muốn trốn tránh cảm xúc nữa, cũng không muốn giả vờ là mình ổn khi thật ra không như vậy.

Và rồi mình nhận ra một điều quan trọng:

Mình không sinh ra để được tất cả mọi người yêu thích. Mình sinh ra để sống thật.

Khi Làm Việc Trong Ngành Làm Đẹp

Ngành này thường kỳ vọng bạn phải luôn cười tươi, dịu dàng, và luôn nói “dạ được ạ” trong mọi tình huống.

Nhưng mình không phải kiểu người đó.

Mình không giả vờ vui được. Không biết khen xã giao.
Mình không biết diễn. Và điều đó đôi khi khiến công việc khó hơn một chút.

Đôi khi mình tự hỏi: Mình có quá thẳng thắn không? Có khiến người khác khó chịu không?

Nhưng rồi mình nhớ lại—Những khách hàng quay lại với mình, họ không trở lại vì mình “diễn giỏi”.
Họ trở lại vì mình thật.

Họ cần sự hiện diện. Họ cần sự chân thành.
Họ cần một người dám xuất hiện như chính mình.

Thông Điệp Mình Muốn Gửi Gắm

Không phải ai cũng sẽ thích bạn. Và điều đó hoàn toàn ổn.
Một số người sẽ rời đi khi bạn ngừng diễn.

Nhưng những người phù hợp?
Họ sẽ ở lại—vì chính bạn, không phải phiên bản hoàn hảo mà bạn cố tạo ra.

Mình không cần phải hoàn hảo.
Mình chỉ cần thật lòng.

Mình sẽ không giả vờ ổn khi không ổn.
Sẽ không gượng cười để làm người khác thích mình.

Mình chọn bước đi qua cuộc đời này bằng sự chân thật, chậm rãi, rõ ràng, và một chút duck sass riêng.

Nếu bạn cũng đang đi trên con đường đó—dù chênh vênh, lộn xộn, chưa rực rỡ—mình thấy bạn.

Và mình đang đi cùng bạn.

Chảnh. Mềm mại. Và thật lòng.

Và mình hy vọng bài blog này đã mang đến cho bạn một chút thư giãn, một nụ cười nhẹ, hoặc đơn giản là một khoảng lặng dịu dàng.
Cảm ơn bạn, vì đã dừng lại, đã đọc, và đã lắng nghe một phần sự thật nhỏ bé từ mình.

Van Pham

Hey, I’m Van—your good friend (or, at least, I’d like to think so).

https://www.heyitsvan.com
Next
Next

You saved me from becoming a certified mess