When the Torch Burns Too Long…

Hey there, it’s Van. I’m back. How have you been lately?

I’m typing these words with a heart full of tension, inner conflict, and a heavy sense of stuckness. I used to be someone who loved learning, loved sharing, loved helping others, but now, I can’t seem to find the energy to do anything at all.
My diet is still good. I still exercise. I still go to bed early and wake up early. But something inside me has shifted.

For the past few weeks, I’ve been stuck in a low-energy state. I get out of bed, I move through the day, but my soul feels like it’s crawling. I used to learn something new every day, maybe a bit of coaching, a session with a client, or simply something that sparked curiosity. But lately? Nothing excites me.

I’ve been working more than 60 hours a week for several weeks now, not because I want to, but because I feel responsible for my family. At first, I thought I could handle it. But now I know… I’ve hit my limit.

Today, I feel trapped. I don’t get to do what I want, when I want to. And for someone like me, that feels like prison, not physical, but mental and emotional. I feel confined. Stuck. Like my joy, my inner peace, and my ability to appreciate the small things have all quietly slipped away.

I’m experiencing burnout.

Again…because actually… this isn’t the first time.

It happened last summer, too. I cried a lot. I struggled a lot, just trying to crawl my way out of this exact same place. I still remember how that felt: dragging myself through the days, hoping that somehow, it would eventually pass.

And slowly, it did.
Not dramatically. Not triumphantly.
Just… inch by inch.

Maybe because I’ve been here before, I was able to spot burnout earlier this time. And I’ve also come to accept this: I don’t have to fight this alone.

I don’t want to keep forcing myself.
I don’t want to keep pretending I’m okay.
I don’t want to keep running like a machine, checking off tasks until I crash in silence.
I want to pause. I need to pause.

Maybe the fact that I can admit that is already a tiny step in the right direction—a little light at the end of a long tunnel.

Lately, I’ve wished I could just disappear for a bit. Not to run away, but to find myself again.

I know I can’t drop everything and leave.
But I can start coming home to myself, little by little—with a deep breath, a slow morning, or an afternoon where I simply sit down and write these words… for me.

If you’re feeling burned out too… I wrote this for you.

Burnout doesn’t mean you’re weak.
It doesn’t mean you’ve failed.
It’s not a sign that you haven’t done enough.

Burnout is your body and soul trying to tell you: “Hey… I’m tired. Please stop and take care of me.”

I know that feeling. That longing to be hugged and told, “It’s okay. You can rest now.” But at the same time, the guilt, like you don’t deserve to rest. I’ve been afraid too: that if I slow down, everything will fall apart, people will be disappointed, and I’ll fall behind.

But listen—falling behind a little is better than falling apart completely.
Sometimes, rest is the bravest thing you can give yourself.

So, if you’re running on empty, take a breath. Place your hand over your heart, close your eyes, and gently ask yourself:

Am I really okay?
What do I need right now?
Have I cared for myself today?

You don’t need a perfect answer. You just need to ask. To listen. And to trust that you deserve to be gentle with yourself.

Soon, I’ll be going on a two-week camping trip. No full schedule. No constant notifications. No deadlines.
Just me, nature, and a few real, intentional moments to breathe.

I’m not expecting this trip to magically fix everything. But I do hope it creates a little space for stillness, for silence, for me to feel like me again.

And maybe, if you’re feeling overwhelmed, you need a “trip” like that too.
Not necessarily into the wilderness. Maybe just a quiet evening off your phone. A solo walk. A journal entry. A breath.

From someone still learning to listen to her own body and heart, I’m sending you the biggest hug.

By the way, I’m creating some videos to reflect on this journey. I’ll let you know once they’re ready. Thank you so much for being here with me today.

Chào bạn, mình là Vân đây. Mình quay lại rồi nè. Dạo này bạn thế nào?

Mình đang gõ những dòng này với một trái tim đầy căng thẳng, xung đột nội tâm và cảm giác mắc kẹt nặng nề. Mình từng là người rất yêu việc học, thích chia sẻ, thích giúp đỡ người khác. Nhưng bây giờ… mình chẳng còn tìm thấy năng lượng để làm bất cứ điều gì nữa.
Chế độ ăn uống của mình vẫn tốt. Mình vẫn tập thể dục. Vẫn ngủ sớm, dậy sớm như trước. Nhưng có điều gì đó trong mình đã thay đổi.

Trong vài tuần gần đây, mình rơi vào trạng thái năng lượng thấp triền miên. Mình vẫn rời giường, vẫn đi qua ngày như thường lệ… nhưng tâm hồn thì như đang bò lê từng bước. Trước đây, mỗi ngày mình đều học điều gì đó mới, có thể là buổi coaching, buổi gặp gỡ khách hàng, hay chỉ là thứ gì đó khơi gợi sự tò mò. Nhưng dạo gần đây thì sao? Không gì khiến mình hào hứng nữa cả.

Mình đã làm việc hơn 60 tiếng mỗi tuần suốt nhiều tuần liền. Không phải vì mình muốn, mà vì cảm thấy có trách nhiệm với gia đình. Lúc đầu, mình nghĩ mình chịu được. Nhưng bây giờ thì mình biết, mình đã chạm đến giới hạn rồi.

Hôm nay, mình cảm thấy như đang bị mắc kẹt. Mình không được làm điều mình muốn, vào thời điểm mình cần. Với một người như mình, điều đó chẳng khác gì nhà tù, không phải nhà tù thể xác, mà là nhà tù tâm trí và cảm xúc. Mình thấy mình bị bó hẹp. Mắc kẹt. Như thể niềm vui, sự bình yên bên trong và khả năng trân trọng những điều nhỏ bé trong đời đã lặng lẽ trôi đi lúc nào không hay.

Mình đang kiệt sức.
Một lần nữa… vì thực ra, đây không phải lần đầu.

Chuyện này cũng đã từng xảy ra vào mùa hè năm ngoái. Mình đã khóc nhiều. Vật vã rất nhiều, chỉ để cố lết ra khỏi cái hố sâu đó. Mình vẫn nhớ rõ cảm giác đó, mỗi ngày như kéo lê chính mình qua từng giờ, hy vọng rằng một ngày nào đó, mọi thứ sẽ ổn hơn.

Và rồi, mọi thứ cũng đỡ dần.
Không rầm rộ. Không ngoạn mục.
Chỉ là… từng chút một. Chậm rãi.

Có lẽ vì mình đã từng trải qua rồi, nên lần này mình nhận ra burnout sớm hơn. Và mình cũng chấp nhận một điều: mình không cần phải gồng lên để chống chọi một mình.

Mình không muốn tiếp tục ép bản thân nữa.
Không muốn giả vờ là mình ổn.
Không muốn sống như một cái máy, chạy mãi cho đến khi gục ngã trong im lặng.
Mình muốn dừng lại. Mình cần dừng lại.

Có lẽ việc mình có thể thừa nhận điều đó… cũng đã là một bước tiến nhỏ rồi. Một tia sáng le lói cuối đường hầm.

Dạo này, mình chỉ ước mình có thể biến mất một thời gian. Không phải để trốn chạy, mà để tìm lại chính mình.

Mình biết mình không thể buông bỏ tất cả và biến đi ngay lập tức. Nhưng mình có thể bắt đầu quay về với bản thân, từng chút một, bằng một hơi thở sâu, một buổi sáng chậm rãi, hay một buổi chiều tĩnh lặng chỉ để ngồi xuống và viết vài dòng… cho chính mình.

Nếu bạn cũng đang cảm thấy kiệt sức… thì mình viết những dòng này cho bạn.

Burnout không có nghĩa là bạn yếu đuối.
Không có nghĩa là bạn thất bại.
Cũng không có nghĩa là bạn chưa cố gắng đủ.

Burnout là cơ thể và tâm hồn bạn đang cố nói với bạn rằng:

“Này… mình mệt rồi. Làm ơn dừng lại và chăm sóc mình đi.”

Mình hiểu cảm giác đó. Cái mong mỏi được ai đó ôm lấy và nói rằng:

“Không sao đâu. Nghỉ một chút cũng được mà.”

Nhưng cùng lúc, cũng là cảm giác tội lỗi. Như thể mình không xứng đáng được nghỉ ngơi. Mình cũng từng sợ rằng: nếu mình chậm lại, mọi thứ sẽ đổ vỡ, người khác sẽ thất vọng, và mình sẽ tụt lại phía sau.

Nhưng bạn ơi, tụt lại một chút còn hơn là gục ngã hoàn toàn.
Đôi khi, nghỉ ngơi chính là điều dũng cảm nhất mà bạn có thể dành cho chính mình.

Vậy nên nếu bạn đang rơi vào trạng thái cạn kiệt, hãy dừng lại.
Đặt tay lên ngực, nhắm mắt lại, và nhẹ nhàng hỏi chính mình:

Mình có thật sự ổn không?
Bây giờ mình cần điều gì?
Hôm nay mình đã tự chăm sóc bản thân chưa?

Bạn không cần câu trả lời hoàn hảo.
Chỉ cần dám hỏi. Dám lắng nghe. Và dám tin rằng… bạn xứng đáng được đối xử nhẹ nhàng với chính mình.

Sắp tới, mình sẽ có một chuyến cắm trại hai tuần.
Không lịch trình dày đặc. Không tin nhắn dồn dập. Không deadline.

Chỉ là mình, thiên nhiên, và một vài khoảnh khắc thực sự để hít thở và hiện diện.

Mình không kỳ vọng chuyến đi này sẽ chữa lành tất cả. Nhưng mình hy vọng… nó sẽ tạo ra một khoảng trống đủ yên để mình có thể lắng lại. Để mình cảm nhận lại chính mình.

Và nếu bạn cũng đang cảm thấy quá tải, có lẽ bạn cũng cần một “chuyến đi” như vậy.
Không nhất thiết phải lên rừng xuống biển. Có thể chỉ là một buổi tối tắt điện thoại. Một buổi đi bộ một mình. Một vài dòng trong nhật ký. Một hơi thở chậm.

Từ một người vẫn đang học cách lắng nghe cơ thể và trái tim mình—Mình gửi bạn một cái ôm thật lớn.

Nhân tiện thì mình sẽ làm video để kể thêm về hành trình này, và sẽ chia sẻ chúng khi sẵn sàng. Cảm ơn bạn vì đã đọc đến đây.

Van Pham

Hey, I’m Van—your good friend (or, at least, I’d like to think so).

https://www.heyitsvan.com
Previous
Previous

No Title Yet, Because I Still Don’t Know What to Call This Feeling

Next
Next

We’re Crossing. Deal With It.