No Title Yet, Because I Still Don’t Know What to Call This Feeling

Hey, it’s Van! I’m finally back.

It’s been a long time since I felt inspired enough to sit down, reflect, and write something just for myself, and for anyone who happens to stumble across this blog.

Lately, I’ve been working a lot, to the point of feeling a little burnt out (if you’ve read my last blog, you probably saw me lowkey complaining already). But today, I got off work early, thank goodness. I sat outside on the back porch. The weather was cool, the breeze playing with my hair. I read a few pages about love and let my thoughts drift wherever they wanted to go.

I’m currently rereading How to Be an Adult in Relationships. It’s the second time I’ve picked it up. It’s not one of those books that teach you how to “get” someone. Instead, it gently invites you to look within, and reflect on who you are in every relationship.

“We attract not who we want, but who we are.”

That line hit me like a soft slap to the face, the kind that wakes you up without breaking your heart.

We often don’t attract the person we desire, but rather, the person who reflects our unhealed wounds, hidden beliefs, and emotional patterns, even if we’re not aware of them.

I realized I’ve often attracted cold and distant people, the kind that makes me chase emotional connection. And honestly, that’s no coincidence.

I grew up having everything I needed materially. But for a sensitive child — someone who cried easily, who felt deeply for other people’s pain — that was never enough. What I needed was emotional connection, to be seen, to be loved unconditionally. But that wasn’t something I had access to. And maybe, just maybe, that quiet lack has shaped the emotional patterns I keep repeating until I learn to recognize and unlearn them.

I once shared this journey of “learning to love” with a friend. That conversation somehow turned into a “situationship” — no labels, no promises, just vibes and blurry boundaries. We “studied” love together for a few months… then dropped out of class.

It just goes to show no matter how many books you read, how much you understand about attachment styles or the five love languages, love still has a way of pulling you in like a moth to a flame. Love isn’t a multiple-choice test. It’s a long, winding road full of breaks and blurry signs.

This afternoon, I remembered a recent conversation with a client at the salon. We talked about labels — the ones we stick onto ourselves to define who we are, and to help others “understand” us. But lately, I find myself slowly peeling them all off.

I want to just be. Not defined by roles, gender, career, or relationship status. But it’s hard to explain that to people — even to myself. It’s something deeply personal, hard to articulate. A kind of wordless insight that shows up only when you're not looking.

Then I watched a YouTube video about a woman living in a van. She was road-tripping across the country, living simply, without luxury, yet her face looked so light, so free. And maybe because my name is Van, the idea of vanlife made me laugh a little. But the truth is… a part of me deeply longs for that. To live freely, to move without being tied down, to be unanchored.

Maybe someday soon, I’ll go. Maybe I’ll still be single, still learning about love, still clueless about how to handle a “real” relationship. But I’ll be living — fully — as myself.

I’m like a puzzle. Each experience is a little piece. And I’m slowly, patiently trying to find where each piece belongs. The picture isn’t complete yet, but it’s mine.

Oh, and this blog post doesn’t really have a specific topic. I’m just rambling and letting thoughts spill before a big trip.

Tomorrow morning at 3:30 AM, I’ll head to the airport to begin a multi-day hiking and camping journey in the Rockies. Just thinking about it makes my heart pound.

You could call it social anxiety, since I’ll be living with a group of strangers. Or fear of the unknown, that fluttery feeling when you're about to step into something completely new.

But honestly, whatever name you give it — the feeling is the same as the first time I put on my backpack for a solo trip two years ago. Back then, I didn’t know where I was going, who I’d meet, or whether I’d be okay — I just knew I had to go.

This time, I’m not going alone. But it still feels like I’m walking toward something — toward someone I’m still learning to understand: me.

If you’ve made it this far and haven’t run away from this tangled little post, thank you!
Maybe it didn’t teach you anything new, or have a point at all, but I hope it gave you a small moment to breathe, and helped your heart soften a little.

I’ll be back after the trip — unless I get blown away while setting up my tent.

With a heart beating loud and fast,
Van

Hey, it’s Van! Mình đã quay trở lại rồi đây.

Lâu lắm rồi mình mới có chút cảm hứng để ngồi xuống, chiêm nghiệm và viết gì đó cho bản thân và cho những ai ghé thăm blog này.

Dạo gần đây mình làm việc khá nhiều, đến mức hơi burnt out một chút (ai đọc blog trước chắc cũng thấy mình than thở nhẹ rồi hén). Hôm nay, may quá, được về sớm. Mình ra ngồi ngoài hiên sau nhà – trời mát mẻ, gió lùa qua tóc – đọc vài trang sách về tình yêu và để mặc cho đầu óc trôi nổi theo dòng suy nghĩ.

Mình đang đọc How to Be an Adult in Relationships. Đây là lần thứ hai mình đọc nó – một cuốn sách không dạy bạn cách “lấy được” ai đó, mà dạy bạn nhìn lại chính mình trong từng mối quan hệ.

“We attract not who we want, but who we are.”

Câu này như một cái tát nhẹ nhàng nhưng đủ làm tỉnh.

Tụi mình thường thu hút không phải người mà ta mong muốn, mà là người phản chiếu những vết thương, niềm tin, và cảm xúc chưa lành trong chính mình – dù ta không hề nhận ra điều đó.

Mình nhận ra, mình đã nhiều lần thu hút những người lạnh lùng, xa cách – kiểu người khiến mình phải chạy theo, rượt đuổi cảm xúc. Và nếu thành thật mà nói, điều đó không ngẫu nhiên.

Từ bé, mình sống đủ đầy về vật chất. Nhưng với một đứa trẻ nhạy cảm, dễ khóc, dễ xót thương vì nỗi buồn của người khác như mình thì mình cần nhiều hơn thế. Mình cần được kết nối sâu sắc, cần cảm giác được hiểu và được yêu vô điều kiện. Nhưng điều đó lại không có sẵn. Và có lẽ, chính cái thiếu ấy đã lặng lẽ tạo nên mô hình tình cảm mà mình cứ lặp đi lặp lại, cho đến khi mình học cách nhận ra.

Hồi trước, mình từng kể với một người bạn về hành trình học yêu, học hiểu bản thân trong mối quan hệ. Bạn ấy rủ mình vào một “situationship” – không ràng buộc, không cam kết – để cùng học. Tụi mình “học” được vài tháng rồi... tự giải tán lớp…

Thế mới thấy, dù đọc bao nhiêu sách, dù biết hết các mô hình gắn bó và 5 ngôn ngữ tình yêu, thì có những thứ vẫn khiến mình lao đầu vào như con thiêu thân đầy ý thức, nhưng vẫn bất lực. Tình yêu không phải là bài kiểm tra trắc nghiệm, mà là một hành trình với nhiều nút gãy và đoạn mờ.

Chiều nay, mình nhớ đến một cuộc trò chuyện gần đây với bạn khách ở tiệm. Tụi mình nói về labels – những nhãn mác mà ta gán cho bản thân để dễ hiểu chính mình và để người khác “biết mình là ai”. Nhưng dạo gần đây, mình lại có xu hướng gỡ bỏ hết.

Mình muốn được là mình, không gói gọn trong vai trò, giới tính, nghề nghiệp hay mối quan hệ. Nhưng mình cũng chưa đủ từ để giải thích điều đó cho ai. Nó vừa riêng tư, vừa khó nắm bắt, một dạng “chiêm nghiệm không lời”.

Rồi mình xem YouTube, và thấy một chị sống trong chiếc xe van. Chị ấy đi roadtrip, sống tối giản, không tài sản hào nhoáng, nhưng vẻ mặt lại nhẹ tênh. Mình tên là Van, nên ý tưởng vanlife cũng làm mình bật cười. Nhưng mà, có một phần trong mình thật sự khao khát điều đó – sống tự do, du mục, không bị níu kéo bởi nơi chốn nào.

Biết đâu một ngày không xa, mình sẽ lên đường như chị – vẫn độc thân, vẫn học yêu, vẫn chưa biết cách handle một relationship cho đúng nghĩa. Nhưng vẫn sống trọn vẹn như chính mình.

Mình như một trò chơi ghép hình. Mỗi trải nghiệm là một mảnh nhỏ. Và mình đang kiên nhẫn, từng chút một, tìm ra nơi những mảnh ấy thuộc về. Có thể bức tranh ấy chưa hoàn chỉnh – nhưng nó là của mình.

À mà… bài viết này cũng không có chủ đề cụ thể gì đâu. Mình chỉ đang lảm nhảm mấy điều vụn vặt trong đầu trước chuyến đi.

Sáng mai 3h30 mình phải ra sân bay để bắt đầu hành trình leo núi – cắm trại dài ngày ở dãy Rockies. Nghĩ tới đó thôi là tim mình đập liên hồi.

Có thể gọi tên nó là social anxiety, vì mình sẽ sống cùng một nhóm người hoàn toàn xa lạ. Hoặc là fear of the unknown – cái cảm giác hồi hộp khi bước vào điều gì đó chưa từng.

Nhưng dù có gọi tên thế nào đi nữa thì cảm giác này… vẫn giống hệt ngày đầu tiên mình đeo balo lên vai cho chuyến solo trip cách đây hai năm. Lần đó, mình không biết mình sẽ đi đâu, gặp ai, có ổn không – chỉ biết là mình phải đi.

Lần này cũng vậy. Mình không đi một mình, nhưng vẫn đang đi về phía chính mình – người mà mình vẫn chưa hiểu hết.

Nếu bạn đọc đến đây rồi mà vẫn chưa bỏ chạy vì độ lộn xộn của bài viết, thì cảm ơn bạn nhiều lắm
Có thể blog này không dạy bạn được gì mới, không có bài học cụ thể hay mục tiêu rõ ràng – nhưng mình hy vọng nó khiến bạn dừng lại một chút để… thở, và thấy lòng mình dịu lại.

Mình sẽ quay lại sau chuyến đi, nếu không bị gió thổi bay mất trong lúc dựng lều

Với một trái tim đang đập rộn ràng,
Van

Van Pham

Hey, I’m Van—your good friend (or, at least, I’d like to think so).

https://www.heyitsvan.com
Previous
Previous

Among Mountains and Small Conversations – A Journey to Feel Alive Again

Next
Next

When the Torch Burns Too Long…