Lessons from Goodbyes
Hey, it's Van. How have you been this week?
As for me... I'm doing okay.
Just sitting here, reflecting on life a little, as I tend to do whenever my heart speaks up.
After drafting (and scrapping) five different versions of this blog (seriously), I ended up writing about a whole new topic.
Messy, spontaneous, and very much... me.
Let’s dive in!
What emotion is the hardest for you to accept?
Think back to a moment when something kept you tossing and turning, restless, scared enough that you just wanted to run away.
Maybe it was the fear of uncertainty.
Maybe it was regret.
Maybe it was the anxiety of not knowing what's ahead.
As for me, it’s something different.
The thing I want to run away from the most, ever since I was little, is goodbyes.
Other fears, I can somehow face.
But goodbyes — even after having to say it at least twice to people I once thought would stay in my life for a long time — still feel like something I haven't fully learned to live with.
I grew up in an environment where emotions were often brushed aside.
Whenever I felt sad, the adults around me would say things like:
"There's nothing to be sad about."
"Don't overthink it."
"Be strong!"
Instead of feeling comforted, I learned to stay silent.
But somehow, despite no one teaching me otherwise, I became someone deeply sensitive to my own feelings, to other people’s feelings, to the emotions of trees, of animals, of tiny living things around me.
I used to talk to plants, to puppies, to little chicks and piglets.
I would ache seeing a tree uprooted by the wind.
I became aware of the need to protect the environment, to save water, not because anyone told me to,
But simply because my heart whispered it.
Maybe this sensitive heart is what allows me to love life deeply.
And maybe it’s also what makes every goodbye hurt a little more than it should.
Even though the teachings of Buddhism — about impermanence, about no-self, about interbeing — echo in my mind every day,
reminding me that every meeting already holds the seed of parting,
and every birth already carries the seed of death,
each goodbye still makes my heart tremble.
But now, I no longer force myself to be strong.
I’m learning to sit beside my sadness, like sitting beside a gentle rain:
Not pushing it away.
Not clinging to it.
Just quietly being there.
And feeling grateful…
for the moments we had,
for the simple fact that we once crossed paths at all.
Bài học từ những cuộc chia tay
Hey, mình là Vân đây. Tuần này bạn thế nào rồi?
Còn mình thì... vẫn ổn.
Chỉ là đang ngồi đây, lặng lẽ suy ngẫm đôi chút về cuộc đời, như thói quen mỗi lần trái tim mình lên tiếng.
Sau khi soạn thảo (và vứt đi) năm bản nháp khác nhau cho bài blog này (thiệt luôn đó), cuối cùng mình lại viết về một chủ đề hoàn toàn mới.
Lộn xộn, ngẫu hứng, và rất... đúng với mình.
Bắt đầu nhé!
Cảm xúc nào với bạn là khó chấp nhận nhất?
Hãy thử nhớ lại một khoảnh khắc nào đó, khi có điều gì đó khiến bạn trằn trọc, bồn chồn, bất an đến mức chỉ muốn trốn chạy.
Có thể đó là nỗi sợ sự bất định.
Có thể là sự hối tiếc.
Hoặc nỗi lo lắng về những điều chưa biết phía trước.
Còn với mình, lại khác.
Thứ khiến mình muốn bỏ chạy nhất, từ khi còn bé, chính là: chia tay.
Những nỗi sợ khác, mình có thể đối mặt được.
Nhưng riêng chia tay, dù đã ít nhất hai lần phải nói lời tạm biệt với những người mà mình từng tin rằng sẽ ở lại bên mình rất lâu, vẫn là thứ mà đến giờ mình chưa thật sự quen.
Mình lớn lên trong một môi trường nơi cảm xúc thường bị xem nhẹ.
Mỗi khi mình buồn, người lớn xung quanh sẽ bảo:
"Có gì đâu mà buồn."
"Đừng suy nghĩ lung tung nữa."
"Phải mạnh mẽ lên chứ!"
Thay vì cảm thấy được an ủi, mình học cách... im lặng.
Nhưng bằng một cách nào đó, dù không ai dạy mình, mình vẫn trở thành một người cực kỳ nhạy cảm:
với chính cảm xúc của mình,
với cảm xúc của người khác,
và cả những xúc cảm nhỏ bé của cây cối, động vật, và mọi sinh linh quanh mình.
Mình từng trò chuyện với cây cối, với những chú chó con, gà con, heo con.
Mình từng đau lòng khi thấy một cái cây bị gió quật đổ.
Mình từng tự nhận thức được rằng cần phải bảo vệ môi trường, tiết kiệm từng giọt nước. không phải vì ai dạy mình,
mà chỉ vì trái tim mình đã thì thầm điều đó.
Có lẽ, chính trái tim nhạy cảm này đã cho mình khả năng yêu cuộc đời một cách sâu sắc.
Và cũng chính nó, khiến mỗi cuộc chia tay đau đớn hơn một chút so với lẽ thường.
Dù những lời dạy của Phật giáo về vô thường, về vô ngã, về sự tương tức của vạn vật vẫn vang vọng trong tâm trí mình mỗi ngày,
nhắc mình rằng mỗi cuộc gặp gỡ đều mang sẵn trong nó hạt mầm của chia ly,
rằng mỗi khoảnh khắc được sinh ra đã đồng thời ôm ấp cả cái chết,
thì mỗi lần chia tay, trái tim mình vẫn run lên một nhịp.
Nhưng giờ đây, mình không còn cố gồng mình để trở nên mạnh mẽ nữa.
Mình đang học cách ngồi bên nỗi buồn, như ngồi bên một cơn mưa nhẹ:
Không xua đuổi.
Không níu kéo.
Chỉ đơn giản là hiện diện.
Và biết ơn...
Biết ơn những khoảnh khắc đã từng có,
biết ơn vì chúng mình đã từng giao nhau trên hành trình này.