Lẽ nào mình lại lạc đường rồi?
Silly moments with Van!
Lẽ nào mình lại lạc đường rồi?
Thoáng chốc, mình tự hỏi vậy. Có điều gì đó sai sai, mà mình cũng chẳng biết sai ở chỗ nào.
Ừ, có lẽ mình lạc đường thật rồi.
Dạo gần đây, mình dồn hết thời gian và công sức cho việc học. Con đường về đích ngày càng gần. Chỉ một chút nữa thôi là mình tốt nghiệp cao đẳng, rồi lại bước vào chương trình đại học hai năm ở một trường lớn hơn. Lẽ ra mình phải thấy tự hào chứ — tự hào khi bảng điểm cứ lơ lửng như huy chương trên đầu, tự hào khi hội này hội kia gửi thư mời. Mình đã nhận lời vào một hội sinh viên ưu tú cấp quốc gia, chỉ vì GPA của mình đủ chuẩn. Người ta còn gửi cho mình tờ giấy chứng nhận in chữ vàng, trang trọng đến mức khiến mình ngơ ngác, như thể mình vừa làm điều gì ghê gớm lắm.
Gia đình tự hào, dù họ cũng chẳng biết cái hội đó là gì. Thật ra… mình cũng chẳng rõ ngoài việc đó là thêm một danh hiệu mới để treo lên tường.
Mình học toàn thời gian, tranh thủ đi chơi đây đó, rồi đi làm. Nghe thì có vẻ bận rộn dữ dội, nhưng thật ra không đến mức như mọi người tưởng. Mình sắp xếp được lịch. Mình làm bài trước hạn, đặc biệt là những bài luận quan trọng. Mình dùng công nghệ để tìm tài liệu, dùng AI để gọt câu chữ, dựng dàn ý. Mình học theo cách AI dùng ngôn ngữ, nên đôi khi văn của mình mượt hơn năng lực thật. Mình thừa nhận điều đó — rằng mình vẫn chưa khai thác hết tiềm năng của chính mình.
Và mình không hài lòng.
Thật sự không hài lòng.
Không phải vì mình chưa giỏi nhất hay chưa thông minh nhất.
Mà bởi mình cảm thấy có một thứ mà nền giáo dục này không thể đưa cho mình: trí tuệ thật sự.
Giáo dục cho mình thông tin, khái niệm, lý thuyết, danh hiệu.
Giáo dục trao cho mình tấm bằng để thiên hạ nhìn vào mà ngưỡng mộ.
Nhưng trí tuệ — thứ giúp mình hiểu mình, hiểu đời — thì không.
Ấy vậy mà có một điều mình cứ đau đáu mãi:
Mình muốn học được cách suy nghĩ.
Muốn tìm ra tư tưởng riêng, triết lý sống riêng, cái nền tảng mà mình có thể dựa vào khi cuộc đời rung lắc.
Nghe có vẻ lý tưởng hóa, hơi thiếu thực tế, nhưng đó là thứ quan trọng nhất với mình.
Mình có hàng tá thông tin, đủ để nói chuyện trơn tru và khiến ai đó nghĩ mình “biết nhiều”. Nhưng trí tuệ thật sự thì vẫn ở đâu đó chưa chạm tới. Với mình, trí tuệ không đến từ việc đọc bao nhiêu sách, gom bao nhiêu bằng cấp. Nó là cả một quá trình ngẫm, trải nghiệm, đối diện với bóng tối lẫn ánh sáng trong mình, lắng nghe trực giác, và sống đủ nhiều để hiểu.
Khi đọc sách, mình muốn tự đánh giá được vì sao mình thích hay không thích — chứ không phải chạy theo lời khen chê của thiên hạ.
Khi đặt chân đến một vùng đất mới, mình muốn cảm nhận cách con người ở đó sống—chứ không chỉ lướt qua rồi chụp vài tấm ảnh.
Có thể góc nhìn của mình bị ảnh hưởng bởi vài triết gia, vài cuốn sách. Có thể mình thiếu thực tế thật. Nhưng đó là suy nghĩ chân thành của một người vừa bước sang tuổi 23 được vài hôm.
Và vì vậy, mình biết:
Có lẽ mình đã đi sai đường.
Mình biết khi mình bị cảnh cáo vì dùng AI quá nhiều trong quá trình học. Nhưng thế giới AI đâu thể biến mất. Cũng như cuộc đời này không thể quay về thời chưa có internet nữa. Mình sẽ chỉ học những thứ mình thực sự thích, bởi những thứ còn lại… chỉ là phù du. Mình không ngại thừa nhận điều đó.
Mình không muốn trở thành một học sinh “giỏi toàn diện” theo tiêu chuẩn sách vở — điểm cao, danh hiệu nhiều — nhưng lại không biết cách suy nghĩ độc lập hay sống có ý nghĩa.
Mình từng định học nhanh để tốt nghiệp đúng hạn, tiết kiệm được chút tiền trước khi vào trường mới vốn đắt đỏ hơn. Nhưng có thể mình sẽ không làm vậy.
Mình muốn tốt nghiệp lúc 35, 40 tuổi — nếu mình còn ở đây để mà tốt nghiệp.
Mình muốn học cách đánh giá mọi thứ bằng cái đầu của chính mình.
Mình muốn tự do thật sự — thứ tự do chỉ đến khi mình hiểu mình.
Mình muốn đi đây đi đó, sống theo cách mình mơ về từ lâu. Với mình, chẳng có “việc cần làm trước tuổi 30” hay bất kỳ mốc tuổi nào cả. Tự do là thế. Mình có thể vẫn độc thân, vẫn đang ngồi ngẫm lại đời mình, vẫn đang loay hoay học hỏi — và vẫn an yên tận hưởng từng ngày.
Chúc bạn — và cả chính mình — một ngày tốt lành.
English version
Could it be that I've lost my way again?
For a moment, I asked myself that. Something feels off, but I can’t quite tell what’s wrong.
Maybe… I really am lost.
Lately, I’ve been pouring all my time and energy into school. The finish line is getting closer. Just a little more and I’ll graduate with my associate degree, then move on to a two-year bachelor’s program at a bigger university.
I should feel proud—proud of my GPA floating above my head like a medal, proud that different honor societies keep sending me invitations. I accepted one of them, a national honor society, simply because my GPA was high enough. They even mailed me a certificate printed with gold letters, looking so formal as if I had accomplished something enormous.
My family is proud too, even though they don’t really know what any of it means.
And honestly… neither do I. To me, it’s just another shiny label added to the wall.
I study full-time, travel here and there when I can, and work at the same time. It sounds overwhelming, but it’s not as intense as people imagine. I manage my schedule well. I finish my assignments early, especially the important essays. I use technology to find resources, AI to polish my writing and create outlines. I’ve learned from the way AI structures language, so sometimes my writing sounds smoother than my actual ability.
I admit that. I haven’t fully tapped into my real potential.
And I’m not satisfied.
Truly not satisfied.
Not because I’m not the smartest or the best.
But because there is something this education system can’t give me: real wisdom.
School teaches me concepts, theories, research, and methods.
It gives me recognition, credentials, milestones to chase—associate degree, bachelor’s, master’s, PhD.
It gives me titles that make people admire from the outside.
But wisdom—the kind that helps me understand myself and understand life—school cannot hand that to me.
There’s something I keep carrying in my heart:
I want to learn how to think.
I want to find my own way of seeing life, my own philosophy, my own inner compass.
It sounds idealistic, even unrealistic.
But it’s the most important thing to me.
I have tons of information, enough to talk smoothly about many topics and make people think I “know things.” But real wisdom is still out of reach. To me, wisdom doesn’t come from reading a lot or collecting degrees. It comes from reflection, practice, experience, touching both the light and the dark inside myself, listening to intuition, and living enough to understand.
When I read a book, I want to know why I like it or dislike it—
not because someone else said so.
When I visit a new place, I want to feel how people there live, love, struggle, and hope—
not just pass by, snap a few pictures, and check another place off the list.
Maybe my perspective is influenced by a few philosophers I’ve read.
Maybe I really am unrealistic.
But these are the sincere thoughts of someone who just turned 23 a few days ago.
And because of that, I know:
Maybe I’ve been going the wrong way.
I realized it when I got warned for using AI too much in school.
But AI won’t disappear.
Just like the world will never go back to the days before the internet. I use AI for my studying, and to help me better my writing. But don’t worry, my friend, as the one behind all these blogs is a real human trying to figure life out.
I’ll only study the things I truly care about, because everything else is just… noise.
I’m not afraid to admit that.
I don’t want to be a “perfect student” with impressive achievements but unable to think independently or live meaningfully.
I planned to speed through the next semester to graduate on time and save money before transferring to a more expensive university.
But maybe I won’t do that.
Maybe I’ll graduate at 35 or 40—if I’m even alive then.
I want to learn how to think with my own mind.
I want true freedom, the kind that only comes when I understand myself.
I want to travel, go places, and live the way I’ve always wanted to.
To me, there’s no such thing as “things you must achieve before 30 or 40.”
That’s not freedom.
Maybe I’ll still be single.
Still sitting somewhere, reevaluating my life.
Still learning, still growing, still quietly enjoying my days.
Wishing you—and myself—a gentle day.