Sweet Confessions
Hey, it's Van!
I’m showing up at a rather unusual hour, since normally by this time I’d already be asleep. It’s been a while, how have you been doing lately?
To be honest, I don’t really have a specific topic to write about today. I once said that writing itself could be a habit, because action can change attitude, attitude can change habits, and habits can change the way I see myself. I wasn’t born to be a writer or a novelist, nor did I ever get formal training. The only thing I truly have is a love for words, and that very real feeling of sitting in front of a screen, typing away on a mechanical keyboard.
For the past few months, I’ve left you waiting, posting nothing new. I kept waiting for my muse, but she never showed up. So tell me, what’s new in your life?
As for me… quite a lot has changed.
Today I write these lines as a kind of sweet confession. Starting with the things I’ve accomplished, and ending with what I’ve realized I could do better.
In the past, whenever I closed my eyes and imagined my ideal life—or pictured myself with just one day left to live—I always saw myself wandering somewhere far away. After hugging my loved ones goodbye, I would leave, sitting alone where there are only mountains, sea, clouds, and wind. No attachments, no lingering, belonging to no one, belonging nowhere. Just sitting there, watching the sky, waiting for time to pass.
It’s an exercise in imagination, meant to help me see what truly matters. Everyone has different priorities and choices, but in that moment, the superficial fades away and only the most authentic images remain. From those images, I know the thing I value most is freedom. Real freedom. The freedom to roam, to be unbound, to live as myself in my truest form.
And then comes learning. Learning from befriending myself, from silence, from journeys. Just the thought of living as a wanderer excites me so much. Van living a vanlife.
Yet, I never thought I was capable of actually doing it—alone, in my “second home” of America. I’ve only been here a little over two years, mostly working, then studying. My knowledge and life experience are still limited, so dreaming felt almost too far.
I tried to live a “proper” life, but deep inside I was never fulfilled. I longed to explore the world at my own pace.
Two months ago, I went camping with a new group of friends in Canada. That trip lit a flame of adventure in me. So I decided to spend two weeks in California: half visiting relatives, half exploring on my own.
I never thought I could drive in a chaotic place like Cali.
Never thought I could go hiking alone.
And never thought I could enjoy time discovering by myself without feeling lonely.
But I did.
I figured out how to take the train in both San Francisco and Los Angeles. Sometimes I got lost, not knowing which way to go. Sometimes I sat alone in the park, watching people laugh and chat, quietly telling myself: “Van, you’re doing just fine.”
I drove around El Cerrito, Oakland, San Francisco, Sacramento, and even Tahoe. Mountain roads winding endlessly—just the thought is scary, let alone for someone who hasn’t been driving long. And yet I did it all. Driving with a grin I couldn’t wipe off my face, feeling so small before nature’s grandeur, yet proud of my own daring (and thankful for the person brave enough to lend me their car for days on end).
Then I continued down to Central California by train. Every day I went to the ocean, with no plan, just following my feelings. It was as if this trip was made for me to reconnect with the sea.
I fell in love with the trains running along the coast. Their slowness gave me a sense of steadiness, and time to reflect (and sometimes catch up on homework). Every little step, every little victory, brought me closer to my own values.
I’m still a student, but I’ve been brave enough to slow down: taking online classes part-time, leaving the rest of my time to sink into faraway places. These spontaneous journeys connect me with creativity, with gratitude for each moment, with freedom, and with the courage to face the unknown.
Because humans always carry a hidden fear—the fear of the unknown. We fear what we don’t know, so we cling to relationships that don’t truly bring happiness. We follow paths already laid out—by society, by family. And that’s not wrong. But if we don’t define ourselves, society will do it for us.
As for me, wandering here and there, belonging nowhere, sometimes I feel like I’m nobody. But that smallness opens me up. I become more easygoing, ready to chat, ready to connect. I learn to accept whatever comes my way, with readiness and gratitude.
Maybe that’s why each day, I feel myself growing a little more.
I wandered through many unfamiliar cities, met a few new friends. Some I still keep in touch with, some I don’t. But I’ve grown bolder, braver. Brave enough to set aside a “good enough” life for a radiant one I’ve always longed for. And somehow, without meaning to, I’ve become a source of inspiration for people around me.
If you also love to wander but need a little push, feel free to reach out. I am currently working on a separate travel blog over here, where you can follow and connect with me.
The things I haven’t done so well…
On one hand, I say I don’t need romance, don’t believe in “true love” (at least that’s what I used to think). On the other, I’m using three dating apps. No need to list them all, right?
The truth is, I don’t crave being with someone, but I want to give love another chance—this time, more consciously. It hasn’t been very successful though. Usually, I match, chat for a bit, and then… they vanish. It makes me curious. If I ever become a researcher in social psychology, I’d probably choose this topic to study.
Ghosting—disappearing without a word—turns out to be so easy when there’s no face-to-face. No responsibility, no consequences. At first it stung, but now I’ve gotten used to it.
I’ve noticed how easily I fall for someone when they show me care, probably because I lacked it in childhood. I’ve also noticed my anxiety when messages go unanswered. I start doubting myself. But through years of meditation and mindfulness, I’ve learned to find my mind fascinating instead of frightening.
There are times when I get lost in social media and neglect my responsibilities. After three years without it, now I use it again. The only difference is—I’m aware, and I have a plan to use it in a healthier way. For someone young and always on the move like me, social media is also a bridge to keep in touch with faraway friends.
Dating apps also gave me something unexpected: a chance to practice exposure to rejection. In psychology, exposure helps us face fears gradually, so we can adapt and grow.
I’ve also learned to adapt with small steps: turning off notifications, checking messages only at set times of the day. Now, when I see a new notification, I don’t rush to open it anymore. For me, that’s already a small victory.
And… my final sweet confession: I like girls.
This is something I used to avoid saying out loud—both in public and to my family. But I think it’s time. I haven’t done anything wrong, have I? Whether I’m accepted or not doesn’t matter as much anymore.
This blog is just a little update.
Hope whoever reads this finds a bit of peace and a little joy.
Vietversion
Chào mọi người, lại là mình, Vân đây!
Lâu quá không gặp, không biết mọi người sao rồi nhỉ?
Thật ra hôm nay mình cũng chẳng có một chủ đề cụ thể nào để viết. Trước đây mình từng nói rằng cứ viết như một thói quen, bởi vì hành động có thể thay đổi thái độ, thái độ có thể thay đổi thói quen, và từ đó thay đổi cả cách mình nhìn về chính mình. Mình vốn không sinh ra để làm tác giả sách hay tiểu thuyết gia, cũng chẳng được trường lớp đào tạo. Thứ duy nhất mình có là tình yêu với từng con chữ, và cảm giác rất thật mỗi khi ngồi trước màn hình, gõ lách cách trên chiếc bàn phím cơ.
Mấy tháng qua mình lỡ hẹn với bạn, chẳng post thêm bài blog nào mới. Cứ đợi nàng thơ đến, mà nàng thì vẫn biệt tăm. Cuộc sống của bạn có gì mới mẻ không? Kể mình nghe với nhé.
Còn mình… cũng có nhiều đổi thay.
Hôm nay mình viết những dòng này như một lời thú tội ngọt ngào. Bắt đầu bằng những điều mình đã làm được, rồi khép lại bằng những gì mình nhận ra là mình có thể làm tốt hơn.
Trước đây, mỗi lần nhắm mắt hình dung về cuộc đời lý tưởng, hay tưởng tượng viễn cảnh nếu chỉ còn một ngày để sống, mình luôn thấy bản thân lang thang ở một nơi xa lạ. Sau khi ôm tạm biệt những người thương yêu nhất, mình lại rời đi, một mình giữa núi và biển, mây và gió. Không vướng bận, không níu giữ, không thuộc về ai, cũng không thuộc về nơi nào. Chỉ ngồi đó, ngắm nhìn đất trời, chờ thời gian trôi.
Đó là một bài tập tưởng tượng để tìm ra điều quan trọng thật sự trong đời. Mỗi người sẽ có ưu tiên và lựa chọn khác nhau, nhưng ở giây phút ấy, những thứ phù phiếm sẽ biến mất, chỉ còn lại những hình ảnh chân thật nhất. Dựa vào đó, mình biết điều mình xem trọng nhất chính là sự tự do. Tự do thật sự. Tự do đi đây đi đó, không bị ràng buộc, được sống là mình trong bản thể chân thật nhất.
Kế đến là sự học hỏi. Học từ việc làm bạn với chính mình, từ thinh lặng, từ những chuyến đi. Nghĩ về một đời du hành lang thang đã khiến mình thấy hào hứng vô cùng. Van living a vanlife.
Ấy vậy mà, mình chưa bao giờ nghĩ mình đủ khả năng để thực hiện điều đó—một mình, ở “quê nhà thứ hai” là nước Mỹ. Mình mới đến đây hơn hai năm, phần lớn thời gian chỉ đi làm, rồi đi học. Kiến thức, kinh nghiệm sống còn ít, nên cũng chẳng dám mơ mộng gì nhiều.
Mình đã cố sống một cuộc đời “đúng chuẩn,” nhưng sâu trong lòng chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn. Mình khao khát được khám phá thế giới theo nhịp điệu riêng của mình.
Cách đây hai tháng, mình đi cắm trại với một nhóm bạn mới ở Canada. Chuyến đi ấy đã thắp lên ngọn lửa phiêu du trong mình. Thế là mình quyết định dành hai tuần ở California: nửa để thăm người thân, nửa để tự mình khám phá.
Chưa từng nghĩ mình có thể lái xe ở một nơi xô bồ như Cali.
Chưa từng nghĩ mình có thể hiking một mình.
Và càng chưa từng nghĩ mình có thể tận hưởng quãng thời gian tự khám phá mà không cảm thấy cô đơn.
Ấy vậy mà mình làm được.
Mình đã tự tìm cách đi tàu điện ở San Francisco và Los Angeles. Có lúc lạc lối, không biết đường nào mà lần. Có lúc ngồi một mình trong công viên, nhìn mọi người vui đùa trò chuyện, tự nhủ: “Vân ơi, mày cũng ổn đấy chứ.”
Mình cũng đã tự lái xe vòng quanh El Cerrito, Oakland, San Francisco, Sacramento, rồi cả Tahoe. Đồi núi trập trùng, đường quanh co khúc khuỷu—nghe thôi cũng thấy run, huống gì là với một đứa mới lái chưa lâu như mình. Vậy mà mình đã làm hết. Vừa lái vừa cười, vừa thấy nhỏ bé trước thiên nhiên hùng vĩ, vừa thấy tự hào trước sự liều lĩnh của chính mình (và cả sự gan lì của người đã cho mình mượn xe suốt mấy ngày liền).
Rồi mình đi tiếp xuống miền Trung Cali, bằng xe lửa. Ngày nào cũng ra biển, chẳng có kế hoạch gì, chỉ đi theo cảm xúc. Như thể chuyến đi này sinh ra để mình được nối lại với biển cả.
Mình yêu những chuyến tàu chạy dọc bờ biển. Sự chậm rãi của nó cho mình cảm giác vững chãi, có thời gian để suy nghiệm (và đôi khi tranh thủ làm bài tập nữa). Từng bước nhỏ, từng chiến thắng nhỏ khiến mình thấy gần hơn với những giá trị sống của bản thân.
Mình vẫn đang là sinh viên, nhưng mình đã đủ can đảm để đi chậm lại: học online bán thời gian và dành phần còn lại để đắm chìm trong những chuyến đi. Những chuyến phiêu du ngẫu hứng này cho mình sự kết nối với sáng tạo, sự trân trọng từng khoảnh khắc, cảm giác tự do, và lòng can đảm để đối mặt với những điều chưa biết.
Con người luôn mang trong mình một nỗi sợ vô hình – fear of the unknown. Người ta sợ những điều chưa biết, nên thường bám lấy những mối quan hệ không thật sự mang lại hạnh phúc. Họ cũng dễ đi theo một lộ trình có sẵn—do xã hội, do gia đình. Điều đó không sai. Nhưng nếu mình chưa tự định nghĩa được bản thân, thì xã hội sẽ định nghĩa hộ mình.
Còn mình, đi đây đi đó, không thuộc về nơi nào, đôi khi thấy mình chẳng là ai cả. Nhưng chính cảm giác nhỏ bé ấy lại mở ra sự cởi mở. Mình chan hòa hơn, dễ bắt chuyện, dễ kết nối. Mình học cách chấp nhận mọi thứ đến với mình, bằng tâm thế biết ơn.
Có lẽ cũng vì thế, mỗi ngày mình lại trưởng thành hơn một chút.
Mình đã lang thang qua nhiều thành phố xa lạ, gặp gỡ vài người bạn mới. Có người còn giữ liên lạc, có người thì thôi. Nhưng mình can đảm hơn, bạo dạn hơn. Can đảm vì đã dám tạm buông một cuộc đời “đủ tốt” để sống một cuộc đời rực rỡ. Và vô tình, mình đã trở thành cảm hứng cho một vài người xung quanh.
Nếu bạn cũng thích phiêu du như mình nhưng đang cần thêm chút động lực, thì cứ nhắn mình nhé.
Những điều mình chưa làm tốt…
Một mặt mình vẫn miệng nói không cần yêu đương, không tin vào tình yêu đích thực (ít nhất trước đây mình nghĩ vậy). Nhưng mặt khác, mình lại đang xài tới ba app hẹn hò. Không cần liệt kê đâu nhỉ?
Thật ra, mình không khao khát phải ở bên ai, nhưng mình muốn thử bước vào con đường đó một lần nữa, lần này có ý thức hơn. Dù chưa thành công gì nhiều. Thường thì chỉ match, nói vài câu, rồi họ biến mất. Khiến mình tò mò ghê. Nếu sau này làm researcher trong ngành social psychology, chắc mình sẽ chọn chủ đề này để nghiên cứu.
Ghosting – việc biến mất đột ngột – hóa ra lại dễ dàng đến vậy khi không phải gặp mặt trực tiếp. Không trách nhiệm, không hệ lụy. Ban đầu khó chịu, giờ mình cũng thấy bình thường.
Mình quan sát được là mình dễ xiêu lòng khi được ai đó quan tâm, chắc vì tuổi thơ thiếu sự hỏi han chăm sóc. Mình cũng nhận ra mình lo âu vô cớ khi tin nhắn không được trả lời. Mình nghi ngờ chính mình. Nhưng với trải nghiệm vài năm thực hành chánh niệm, mình lại thấy tâm trí mình thú vị lạ thường.
Có hôm mình mải lướt mạng xã hội mà bỏ bê việc khác. Sau ba năm bỏ hẳn, giờ mình lại dùng lại. Khác biệt duy nhất là mình ý thức được, và có kế hoạch để dùng lành mạnh. Với một người trẻ hay đi đây đi đó như mình, mạng xã hội cũng là cây cầu để giữ liên lạc với bạn bè phương xa.
Việc dùng app hẹn hò cũng cho mình một cơ hội lạ: thực hành “phơi nhiễm” với sự từ chối. Trong tâm lý học, phơi nhiễm là cách để làm quen với nỗi sợ, để học cách thích nghi.
Mình cũng tập thích nghi bằng những việc nhỏ: tắt thông báo, chỉ check tin nhắn vào giờ cố định. Giờ đây, khi thấy thông báo mới, mình không còn vội vã nữa. Với mình, đó là một thành công nhỏ.
Và… lời thú tội ngọt ngào cuối cùng: mình thích những bạn cùng giới. Đây là điều mình từng né tránh, không dám nói ra trước cộng đồng hay với gia đình. Nhưng mình nghĩ đã đến lúc rồi. Mình đâu làm gì sai đâu chứ? Được chấp nhận hay không, với mình bây giờ, không còn quá quan trọng nữa.
Chiếc blog này chỉ là vài dòng cập nhật vậy thôi.
Mong bạn đọc được những dòng này sẽ cảm thấy một chút bình yên và niềm vui.